Tản Văn - Thơ Thơ

Gương

Giật mình tỉnh giấc giữa đêm tịnh.
Mộng không đẹp khiến ta sực tỉnh.
Vô thức muốn nắm lấy thứ vô hình.
Ta sợ hãi sự thay đổi lặng thinh.
Ta chẳng còn nhận ra chính mình.
Nhưng thay đổi vốn dĩ bất biến.
Ta đắm mình xoáy vào khoảng không.
Đích hạnh phúc ảo ảnh mơ mộng.
Vọng cầu, mong ước, khát vọng.
Thành tựu mang niềm vui phút chốc.

Dòng sông mang hỉ nộ ái ố.
Sự sống tri ân, thoáng qua chóng vánh.
Ta muốn học được sự vững mạnh.
Để hiên ngang trong bão tố.
Để tồn vững trong cuồng nộ.

Tôi là anh, anh cũng là tôi.
Tôi yêu bản thân mình trong anh.
Kết nối qua tấm gương phản chiếu.
Ta nhìn thấy nhau trong ánh sáng.
Ta vọng thấu cảm trong đêm đen.
Người ơi, tôi là anh, anh cũng là tôi.
Người ơi, tôi và anh, vải màng che mắt.
Người ơi, tôi và anh, có thực xa cách?

Wrote in 2013
Edited on May 21, 2022
Picture: London, 2016
Poem Collection
Author: Nguyen Phan

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *